NGƯỜI NHẬN ĐƯỢC SỰ BÌNH AN
Lu-ca 2:1-20; 2:14
Hằng năm, mỗi độ Giáng sinh về, ngoại trừ Chúa Giê-xu là nhân vật chính của Lễ Giáng sinh, thì Ma-ri, Giô-sép, các người chăn chiên, ba bác sĩ… là những nhân vật thường được nhắc đến để nêu gương.
Hôm nay, tôi kính mời anh chị em suy nghĩ đến gương của những người chăn chiên. Những người đơn sơ này đã nhận được sự bình an của Chúa vào đêm giáng sinh đầu tiên. Phân đoạn Thánh Kinh ở trên đã kể lại cách nào để chúng ta có thể nhận được sự bình an của Chúa.
I. Người Nhận Được Sự Bình An Là Người LẮNG NGHE Sứ Điệp Về Chúa Bình An
Trong đêm Chúa Giê-xu giáng sinh, đang khi mọi người đều an giấc, thì có những người chăn chiên ngồi thức, để giữ bầy chiên trên cánh đồng cách tiểu thôn Bết-lê-hem độ chừng một dặm (1.6 km). Ngay lúc ngồi canh giữ muôn sói và kẻ trộm thì có lẽ trong tâm trí những người chăn chiên đang nghĩ đến đền thờ nguy nga, đồ sộ tại Giê-ru-sa-lem. Đền thờ ấy là trung tâm của đời sống tôn giáo toàn dân. Đền thờ ấy là biểu tượng cho vinh quang của người Y-sơ-ra-ên khi họ còn là một quốc gia tự do, độc lập. Đền thờ ấy cũng là vật nhắc nhở rằng, họ là dân tộc được Chúa chọn để thực hiện điều cao quý làm cho muôn dân khắp thế giới biết Ngài.
Những người chăn chiên, có lẽ ngay lúc ấy, cũng đang nghĩ đến Đấng Cứu Tinh mà Đức Chúa Trời đã hứa ban cho dân tộc họ. Lời hứa đó đã được Thánh Kinh Cựu ước ghi chép: Một ngày kia, Đấng Mê-si-a do Đức Chúa Trời sai đến sẽ ngự vào đền thờ, thiết lập đời trị vì công bình và cầm quyền cai trị khắp thế giới. Ngay cả những người chăn chiên mặc dù dốt nát cũng biết sự kiện ấy. Cho nên thỉnh thoảng trong đêm tối lặng lẽ ngồi canh giữ bầy chiên, họ nói chuyện với nhau về Đấng Giải cứu mà Đức Chúa Trời hứa sai đến với niềm tin đơn sơ rằng, một ngày kia lời tiên tri đó sẽ được ứng nghiệm.
Khi những người chăn chiên còn đang suy nghĩ, thình lình ánh sáng từ trời chói loà chung quanh họ và thiên sứ hiện ra đứng trước mặt họ. Quá khiếp sợ, họ bèn cúi đầu trước mặt Thiên sứ. Bấy giờ, thiên sứ nói với họ: “Đừng sợ, tôi đến báo cho các anh một tin mừng. Tin này sẽ đem lại niềm vui lớn cho mọi người. Đêm nay, Chúa Cứu Thế, Đấng Cứu Tinh của nhân loại đã ra đời tại Bết-lê-hem” (Lu-ca 2:10-11).
Dù sợ hãi nhưng các người chăn chiên vẫn lắng tai nghe và nghe rất kỹ sứ điệp mà Thiên sứ đã loan báo. Bởi sự lắng tai nghe này mà họ đã có được bình an trong đêm Giáng sinh đầu tiên.
Ngày nay để có được sự bình an trong mùa Giáng sinh và trong suốt cuộc đời, chúng ta phải lắng tai nghe sứ điệp về Chúa Bình an. Có người nghĩ rằng tôi đã dự lễ Giáng sinh rất nhiều năm, đã biết rõ lịch sử Chúa Giáng sinh, biết rõ câu chuyện Giáng sinh gần như thuộc lòng. Cho nên thay vì chăm chú lắng nghe sứ điệp Giáng sinh, họ lại thường chú trọng đến những điều phụ thuộc của lễ Giáng sinh. Vì thế, đời sống bị mất phước, mất niềm vui, mất bình an.
Người khác nữa vì muốn kỷ niệm lễ Giáng sinh cách long trọng, tưng bừng nên đã hết sức lăng xăng, bận rộn. Họ có quá nhiều công việc phải làm, quá nhiều nơi phải đi, quá nhiều buổi lễ phải dự. Cho nên, Chúa Giê-xu đã trở thành lu mờ và sự giáng sinh của Ngài vô tình trở thành gánh nặng trong tâm hồn họ. Vì thế, đời sống bị mất phước, mất niềm vui, mất bình an, cho dù chung quanh là quang cảnh rực rỡ đầy màu sắc của lễ Giáng sinh.
Xin Chúa giúp chúng ta làm giống như các người chăn chiên để LẮNG NGHE sứ điệp về Chúa Bình An. Xin Chúa giúp chúng ta tránh được những lo lắng, bận rộn quá đáng và không cần thiết để có thể yên lặng LẮNG NGHE tiếng Chúa phán dạy, mỗi khi kỷ niệm sự ra đời của Chúa, hầu cho sự bình an của Chúa luôn tràn ngập trong chúng ta.
Các người chăn chiên chẳng những đã lắng nghe sứ điệp về Chúa Bình An, mà còn thể hiện hành động kế tiếp: ĐI TÌM Chúa Bình An.
II. Người Nhận Được Sự Bình An Là Người Sốt Sắng ĐI TÌM Chúa Bình An
Sau khi LẮNG NGHE sứ điệp về Chúa Bình An, các người chăn chiên bèn ra đi. Câu 15 chép: “Những người chăn chiên nói với nhau rằng: Chúng ta hãy tới thành Bết-lê-hem, xem việc đã xảy đến mà Chúa cho chúng ta hay” (2:15). Thế rồi, họ vội vã ra đi. Họ băng qua các khu vườn yên tĩnh của tiểu thôn Bết-lê-hem, cho tới khi đến quán trọ. Những người chăn chiên tin quyết rằng tại quán trọ này, sẽ tìm thấy hài nhi Giê-xu mà Thiên sứ đã nói đến.
Chúng ta nhận ra điều kỳ diệu này: những người chăn chiên không làm mất thì giờ để tranh luận với nhau. Trái lại, họ đã vội vã ra đi. Nhờ sự vội vã ra đi này, mà họ đã có được sự bình an, trong đêm Giáng sinh đầu tiên.
Ngày nay để có được sự bình an trong đời sống, chúng ta phải hưởng ứng và đáp lời nhanh chóng, khi nghe sứ điệp về Chúa Bình An. Còn có nhiều điều mầu nhiệm về sự Chúa Giáng sinh, mà chúng ta chưa hiểu hết, vì tư tưởng của Đức Chúa Trời quá kỳ diệu, đường lối của Đức Chúa Trời quá sự hiểu biết của chúng ta:
Ai có thể dám nghĩ rằng Con Đức Chúa Trời là Đấng có vinh quang đầy dẫy trời đất, lại bằng lòng từ bỏ vinh quang ấy để trở nên một người tầm thường?
Ai có thể dám nghĩ rằng khi Con Đức Chúa Trời ngự đến giữa loài người, lại ngự đến một cách quá thấp hèn như vậy?
Ai có thể dám nghĩ rằng Vua của các vua, Tổng thống của các tổng thống mà lại lựa chọn một người nữ nghèo nàn nhất trong xứ, để làm mẹ.
Ai có thể dám nghĩ rằng Chúa của trời đất mà lại bằng lòng bày tỏ sự bí mật của Ngài, cho những người chăn chiên dốt nát?
Ai có thể dám nghĩ rằng Hài nhi yếu đuối nằm trong máng cỏ này, chính là Con Đức Chúa Trời, Đấng kế tự vinh quang thiên đàng, Đấng sáng tạo muôn loài vạn vật?
Ai lại có thể tin được rằng một Hài nhi mới sinh nằm trên mấy cọng rơm đặt trong máng cỏ, thân bọc khăn mà lại là Thiên Phụ Vĩnh Cửu, là Cha Đời Đời, là Chúa Bình An?
Nhưng tạ ơn Chúa, những người chăn chiên không để cho sự thắc mắc này làm cản trở bước tiến của họ. Thánh Kinh nhấn mạnh, sau khi LẮNG NGHE sứ điệp về Chúa Bình An, thì họ liền vội vã ra đi để xem những việc đã xảy đến mà Chúa cho họ biết.
Xin Chúa giúp chúng ta có lòng đơn sơ, để tiếp nhận tức thì những điều kỳ diệu, mầu nhiệm, cho dù hiện tại chúng ta vẫn chưa hiểu hết, để sự bình an của Chúa cứ tràn ngập trong chúng ta.
Các người chăn chiên chẳng những đã LẮNG NGHE sứ điệp về Chúa Bình An, đã sốt sắng ĐI TÌM Chúa Bình An, mà còn thể hiện hành động kế tiếp: TIN vào Sứ Điệp về Chúa Bình An.
III. Người Nhận Được Sự Bình An Là Người TIN Vào Sứ Điệp Về Chúa Bình An
Thánh Kinh cho biết, khi những người chăn chiên vừa tìm đến quán trọ, họ liền sốt sắng hỏi thăm, rồi được hướng dẫn đến một chuồng chiên. Tại đó, những người chăn chiên gặp Ma-ri, Giô-sép đang ngồi cạnh máng cỏ là nơi Hài nhi nằm.
Ngay khi thấy Hài nhi nằm trong máng cỏ đúng theo lời Thiên sứ nói, họ liền sấp mình xuống trước mặt Ngài. Rồi họ bắt đầu kể lại chuyện các Thiên sứ hiện ra, và thuật lại lời Thiên sứ nói rằng, Hài nhi này chính là Đấng chịu xức dầu, Chúa Bình An và là Chúa Cứu Thế, mà Thánh Kinh đã nói tới. Chẳng bao lâu những người trong quán trọ thức dậy, hỏi han các người chăn chiên về sự hiện thấy của họ. Mọi người đều ngạc nhiên ngắm nhìn Hài nhi mới sinh được tuyên bố là Chúa Bình An, nhưng lại ngự đến thế gian trong hoàn cảnh quá thấp hèn, chẳng có ai dọn đường, chẳng có ai chầu chực.
Suy nghĩ đến đây, chúng ta cảm tạ Chúa, vì Ngài không để cho những người chăn chiên thắc mắc lâu, cũng như không để cho chúng ta thắc mắc lâu về những điều mầu nhiệm Ngài đã làm. Sự thắc mắc của những người chăn chiên đã được giải đáp ngay lúc họ đến quán trọ,
Tại đây, những người chăn chiên đã nhìn thấy mọi điều đã xảy ra, đúng như lời Thiên sứ đã báo trước cho họ.
Tại đây, họ biết được rằng Lời Đức Chúa Trời trong Thánh Kinh Cựu ước, đã được ứng nghiệm từng lời từng chữ.
Tại đây, những người chăn chiên biết chắc rằng, mình đã tìm gặp Chúa Cứu Thế và cũng là Chúa Bình An.
Và cũng chính tại đây, họ đã nhận được sự bình an cho chính đời sống mình.
Ngày nay, để có được sự bình an trong đời sống, chúng ta phải có đức tin nơi Chúa. Những người chăn chiên cho dù chưa thấy được những điều Thiên sứ nói, nhưng họ đã có đức tin nên đã tìm gặp được Cứu Chúa và đã có được sự bình an trong đời sống.
Con người ngày nay thường sống bằng sự mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, tay rờ đến. Họ chỉ tin và chấp nhận những điều, được kiểm chứng bằng khoa học thực nghiệm mà thôi. Điều này không có gì sai, nhưng nó chỉ đúng về phương diện vật chất, chứ không hoàn toàn đúng về phương diện thuộc linh.
Đối với Đức Chúa Trời, chúng ta không cần phải thử Ngài, trắc nghiệm Ngài. Nhiều người ngày nay có thể sau khi được nhìn thấy rồi mới tin như Thô-ma. Nhưng đối với Đức Chúa Trời thì Ngài phán rằng: “Phước cho những người chưa thấy, mà đã tin.” Phước cho những người có đức tin đơn sơ đặt nền tảng trên Lời Đức Chúa Trời, để đi đến và nhìn xem những điều mầu nhiệm của Chúa.
Xin Chúa giúp chúng ta có đức tin như các người chăn chiên để trong mùa Giáng sinh này và trong suốt cuộc đời, chúng ta được sống trong sự bình an Chúa ban cho.
Các người chăn chiên chẳng những đã LẮNG NGHE sứ điệp về Chúa Bình An, đã sốt sắng ĐI TÌM Chúa Bình An, đã TIN vào sứ điệp Chúa Bình An, mà còn thể hiện hành động kế tiếp: NÓI cho người khác về Chúa Bình An.
- Người Nhận Được Sự Bình An Là Người NÓI Cho Người Khác Về Chúa Bình An
Khi những người chăn chiên lắng nghe sứ điệp Giáng sinh qua Thiên sứ, thì họ vội vã đi tìm Cứu Chúa. Do đức tin đơn sơ, họ đã tìm gặp được Ngài. Khi tìm gặp rồi: “những người chăn chiên trở về, làm sáng danh và ngợi khen Đức Chúa Trời về mọi điều mình đã nghe và thấy, y như lời đã bảo trước cùng mình” (Lu-ca 2:20).
Những người chăn chiên sau khi tìm gặp Chúa Cứu Thế, họ đã trở nên người mới. Sự bình an tràn ngập trong lòng họ. Những người chăn chiên không thể nín lặng được nên nói lại cho bạn hữu, cho người láng giềng biết về tin mừng Chúa Bình an, để làm sáng danh và ngợi khen Chúa.
Ngày nay, để có sự bình an trong mùa Giáng sinh, thì chúng ta phải nói cho người khác biết về tin mừng Chúa Bình An để làm sáng danh và ngợi khen Chúa. Những người chăn chiên đã đi nói cho mọi người biết về mọi điều mình đã nghe và thấy. Họ đi ra làm chứng rằng: Chúa Bình an đã giáng sinh. Chúng tôi biết Ngài đã đến, vì chúng tôi đã thấy Ngài!
Đây là điều chúng ta cần làm trong mùa Giáng sinh này và năm mới sắp đến. Chúng ta phải đi ra (hoặc gọi điện thoại nếu còn bị giới hạn việc đi ra, trong mùa đại dịch) để làm chứng về những điều mình đã nghe thấy và đã kinh nghiệm về Chúa Cứu Thế. Chúng ta đã biết Chúa Giê-xu là ai, và Ngài đến thế gian này để làm gì. Chúng ta phải chia sẻ cho người khác về điều đã nghe, thấy, và kinh nghiệm.
Chúng ta làm chứng cho người khác bằng lời nói, nhưng quan trọng hơn hết là làm chứng bằng đời sống chính mình, vì lời nói và việc làm phải đi đôi với nhau. Nếu không, người ta sẽ chẳng nghe lời chứng của chúng ta. Nếu chúng ta chỉ “nói mà không làm”, thì người khác sẽ không nghe chúng ta. Lời nói và hành động phải đúng với nhau.
Nếu tin nơi tình yêu thương, thì cuộc sống chúng ta phải bày tỏ tình yêu thương nơi sở làm, tại nhà, nơi trường học, tại hội thánh.
Nếu tin nơi sự bình an, thì chúng ta phải sống hoà thuận với mọi người: không giận dữ, không hành hung hoặc áp bức người khác.
Nếu tin nơi nếp sống gia đình, thì chúng ta phải xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nếu tin vào Lời Chúa dạy: “chớ bỏ qua sự nhóm lại”, thì chúng ta phải trung tín đi dự lễ thờ phượng và tích cực hầu việc Chúa.
Một vị Mục sư kể lại về người bạn nhạc sĩ đã qua đời. Vị nhạc sĩ ấy đàn rất giỏi và tận tâm hầu việc Chúa. Vợ của vị nhạc sĩ kể rằng: “Chồng tôi muốn làm nhiều việc. Ông muốn viết một bản hợp tấu nhưng chưa có thì giờ làm việc đó”. Nghe như thế, một trong những đứa con liền nói: “Thưa mẹ, cuộc đời của ba đã là một bản hợp tấu rồi”.
Đời sống chúng ta ngày nay cũng phải là một bản hợp tấu về vinh quang Đức Chúa Trời, để khi người khác nhìn vào cuộc đời chúng ta, họ cũng hiểu được giáng sinh là gì và giáng sinh có ý nghĩa gì cho họ.
Tóm lại, chúng ta đã suy nghĩ về người nhận được sự bình an của Chúa. Người nhận được sự bình an là người LẮNG NGHE sứ điệp Chúa Bình An. Người nhận được sự bình an là người sốt sắng ĐI TÌM Chúa Bình An. Người nhận được sự bình an là người TIN vào sứ điệp Chúa Bình An. Và người nhận được sự bình an là người NÓI cho người khác về Chúa Bình An để làm sáng danh và ngợi khen Đức Chúa Trời.
Đấng Cứu Thế đã được sinh ra. Cứu Chúa của nhân loại đã hiện đến. Cầu xin tin mừng của lễ Giáng sinh trở thành sự bình an trong đời sống chúng ta, để cũng giống như các nhà chăn chiên: chúng ta bắt đầu từ tiểu thôn Bết-lê-hem (tức là bắt đầu từ nơi chúng ta sinh sống), sẽ đi ra (hoặc gọi điện thoại nếu còn bị giới hạn ra ngoài giữa mùa đại dịch) từ làng này đến làng khác, từ nơi này đến nơi kia, để nói cho mọi người biết rằng: “Loài người đi trong nơi tối tăm đã thấy sự sáng lớn. Và sự sáng đã chiếu trên những kẻ ở xứ thuộc về bóng của sự chết. Vì có một Con trẻ đã sanh cho chúng ta… Ngài được xưng là… Chúa Bình An!” Chúa Bình An đang chờ đợi để ban sự bình an, cho người bằng lòng tin nhận Ngài. Amen